Mình bị chỉ trỏ Thế mày với hai em mày mỗi đứa 1 bố à

Người ta chỉ trỏ về mình: “Thế mày với hai đứa em mày mỗi đứa 1 bố à?”

Mình năm nay 22 tuổi, mình đã tốt nghiệp đại học và đang làm 1 công việc tạm thời chờ cơ hội cho những công việc liên quan đến chuyên ngành mình học. Bố mẹ mình ly hôn, mẹ tái hôn 2 lần, mình có hai đứa em khác bố và chuẩn bị có 1 đứa thứ 3.
Mình là một đứa không ai cần. Từ bé hồi mình 2 tháng tuổi, bố mình nghiện phá phách đủ thứ, mẹ mình đã ly hôn và phải gánh hết nợ cho bố. Sau đó mình ở với bà ngoại, mẹ quen thêm 1 người và 1 em bé. Dự tính sau khi em bé được 6 tháng thì sẽ kết hôn nhưng lại tá hỏa phát hiện ra là chú ấy đã có vợ ở quê.
Mẹ mình từ mặt và sau đó có quen thêm 1 người đàn ông khác, và có thêm 1 em bé. Từ đó mình sống cùng 2 em, mẹ mình và bố dượng. Vì cuộc sống của mẹ quá đau đớn như vậy, nên ngày bé mình cũng bị mẹ hắt hủi, vì mẹ nghĩ việc sinh mình ra là vận đen của mẹ.
Dù mẹ hay đay nghiến mình, đánh đập mình, dọa đuổi mình đi nhưng mẹ vẫn nuôi mình. Mình biết ơn vì điều đó. Bố mình nghiện ngập nên không bao giờ quan tâm tới mình, mình sống trên đời 22 năm rồi nhưng chưa từng được bố nuôi 1 ngày, hay hỏi han một câu.
Từ năm 6 tuổi sống cùng bố dượng như địa ngục, những trận đòi roi, những lần say xỉn đánh đập cả mình và mẹ mình. Và lần nặng nhất là ông ấy lôi mình từ trên xe ô tô xuống đánh giữa đường quốc lộ, lúc đó mình 8 tuổi.
Còn mẹ thì quá vất vả, nên áp lực mẹ dồn hết lên đứa con cả là mình, những trận đòn của mẹ, sự hành hạ của bố dượng, lần thậm tệ nhất đó là hai người đã nhốt mình vào chuồng chó trước toàn bộ khách khứa và công nhân xây dựng ở khu nhà mình vì mình trông em út không cẩn thận làm em ngã, lúc đó mình chỉ 10 tuổi thôi các bạn ạ.
Chuyện xảy ra lúc 10 tuổi nhưng đến hiện tại mình 22 tuổi, mỗi lần nhớ lại, mình vẫn đau đớn y như ngày hôm đó vậy. Lúc đó mình chưa hiểu chuyện, mình chỉ thấy đau đớn về mặt thể xác thôi, nhưng hiện tại mình suy nghĩ lại, nỗi đau hành hạ mình lại là sự dằn vặt, sự tủi thân.
Cuộc sống trôi qua bằng những trận đòi roi, những câu chửi bới đến khi mình học lớp 11 thì mẹ mình ly hôn với bố dượng và 1 mình nuôi 3 đứa con. Năm nay mẹ mình 49 tuổi, mẹ mình quen thêm 1 người kém mẹ mình 10 tuổi và quyết định có em bé cùng chú ấy.
Mình thực sự rất buồn vì quyết định đó của mẹ, bởi vì tuổi này có con là quá nguy hiểm, và nếu thế mẹ mình sẽ phải nuôi con đến năm 70,80 tuổi mà chẳng được nghỉ ngơi chút nào.
Mình đã khuyên mẹ, đã phản đối rất nhiều vì mình hiểu rằng cuộc sống của bà bây giờ đã quá khổ sở khi 1 thân gánh vác cả gia đình, chẳng bao giờ làm đẹp, mua sắm quần áo. Thế nhưng mẹ mình lại lựa chọn dành tình yêu cho 1 người xa lạ, thay vì nghe lời con cái.
Mẹ mình nghĩ mình ích kỉ và không muốn mẹ được hạnh phúc. Mẹ bảo mình cút và đừng bao giờ về nhà nữa. Thật lòng mình cũng không muốn sinh ra trong gia đình 4 đứa con từ 4 người bố khác nhau các bạn ạ.
Từ bé đến giờ, bao lần mình ra đường và bị mọi người chỉ trỏ, bao lần mình bị hỏi là “ơ thế mày với hai em mày mỗi đứa 1 bố à”?/ “mẹ mày 3 đời chồng 3 đứa con à”?
Từ bé mình chẳng bao giờ được ai nói yêu thương, chẳng bao giờ được ai nhẹ nhàng khuyên bảo, nên tính mình rất dễ kích động, mình dễ nổi nóng và nói năng hàm hồ, có khi rất cay độc và chợ búa nữa. Mẹ mình mải nuôi hai em, nên cứ mặc kệ cho mình sống.
Mình không cân bằng được tính nữ trong con người mình, và tất cả mọi thứ mình hành xử đều là bản năng chứ không được dạy dỗ. Mình không đổ lỗi cho hoàn cảnh, và mình đã nhận thức được tính cách của mình có phần thiếu sót đó, và đang cố gắng hoàn thiện.
Nhưng thật lòng trong thâm tâm mình lúc nào cũng thấy thiếu thốn. Từ lần đầu tiên biết yêu vào năm lớp 11 cấp 3, mình liên tục lao vào tình yêu để bấu víu vào một người khác, lấp đầy những chỗ trống trong con người mình. Và mình đã hứng chịu tất cả sự tồi tệ nhất của tình yêu.
Mình phát hiện ra người yêu cheating và còn book gái gọi nữa, điều mà mình cảm thấy rất hổ thẹn và đau đớn. Dù mình hết lòng hết dạ, luôn hi sinh và hiểu chuyện, mong nhận lại được sự chữa lành dịu dàng nhất, nhưng những người mình yêu còn đâm cho mình một vết thương sâu hơn.
Chính vì quá nhạy cảm và tốn quá nhiều năng lượng vào tình yêu, mình đã mất đi rất nhiều bạn bè. Có những người tốt với mình mà mình không hề biết trân trọng, giờ đây mình chẳng thể kết nối được với họ nữa. Lao đầu vào tình yêu để tình yêu trả lại sự lừa dối, bội bạc và mất đi bạn bè.
Không một ai trên đời này cần mình. Mình cảm thấy mình sống trên đời này không vì gì cả. Mình luôn nghĩ rằng dù trên đời này có xảy ra chuyện gì, chỉ cần có gia đình là nền tảng và chỗ dựa vững chắc, con người sẽ luôn có thể mạnh mẽ đứng dậy.
Nhưng ngay cả gia đình cũng vứt bỏ mình, mẹ mình cũng chỉ chọn những người đàn ông xa lạ và chấp nhận việc đẻ 1 đứa con khác thay thế mình.
Người mình yêu và đặt rất nhiều hi vọng, rất nhiều sự cố gắng cũng đối xử bội bạc vớii mình như vậy, không có bạn bè để chia sẻ hay một ai níu giữ mình, không một ai yêu thương mình, mình tồn tại để làm gì?
Mọi người khuyên nhau rằng hãy vì bản thân mình trước, nhưng thử tưởng tượng nếu tất cả những người yêu thương đều biến mất, cuộc sống này bạn đang sống vì ai?
Ngày nào mình cũng lặp đi lặp lại 1 suy nghĩ, mình chỉ muốn chết đi, mình muốn buông bỏ mọi thứ nhẹ nhàng nhất. Ngày nào cũng lủi thủi đi làm về cô đơn trong 1 căn nhà trọ, nhìn mọi người được gia đình hỏi han, được tâm sự với bố mẹ, mình càng muốn vứt bỏ cuộc sống.

Bài viết được đề xuất

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *