Tâm sự với mọi người chút. Hơi dài. Vì em cũng đang dưới đáy xã hội ngoi lên.
Em 21 tuổi. Năm 6 tuổi, hai bàn tay nhuốm đầu máu bịt trên đầu bố để khỏi chảy. Bị dao ghè cổ. Trên đầu bố khâu 27 mũi, người trầy xước quấn gạc toàn thân. Ám ảnh đến tận bây giờ. Bố rất yêu thương gia đình, không phải người gia trưởng. Sau lần đó, bố may mắn vẫn sống, trông có vẻ khoẻ mạnh.
Nhưng não bố bị tổn thương khá nặng. Trái gió trở trời là đau, nhói. Bố như một con người khác, dường như có 2 con người tồn tại trong bố. Mỗi lần đau, bố dùng bạo lực để giải quyết vấn đề. Em nhớ những ngày chạy trốn trong đêm cùng mẹ. Mẹ bế em trai chạy thục mạng.
Ngủ nhờ nhà bà ngoại , nhà người quen nhiều cũng xấu hổ. Nhà hoang em cũng ngủ rồi. Mẹ sợ hai chị em nóng nên lấy tạm mảnh ngói trong nhà hoang để quạt cho 2 chị em. Nhưng mẹ không bao giờ bỏ rơi bố. Mẹ dạy 2 đứa không bao giờ được hỗn với bố.
Mẹ rất tử tế, mẹ chăm bố từng tí. Năm 10 tuổi bố mất đột ngột vì cảm. Lúc đó đang ôn đội tuyển học sinh giỏi. Hàng xóm chạy ra cửa lớp gọi. Em đứng im một lúc lâu mới định hình được là bố mất. Lúc đó em mới rơi nước mắt được.
Khi đó cả bố và mẹ mới chỉ 36 tuổi. Thậm chí em còn không biết mẹ sẽ chèo lái con thuyền gia đình như thế nào. Mất bố, mất nửa thế giới. Em 10 tuổi, em trai 8 tuổi. Con nhà người ta 8 tuổi ăn cơm còn chưa vững.
Em trai em lúc ấy đang chênh vênh trên xe xếp lúa ngoài đồng với mẹ trời nắng chang chang. Việc gì em và em trai cũng biết làm. Giỏi quá, em yêu cái gia đình quá. 11 năm rồi, mẹ không dòm ngó ai cả, không lấy chồng. Bọn em cũng từng động viên mẹ lấy người để bầu bạn. Mẹ nhất quyết một lòng một dạ với bố vì mẹ không muốn bọn em phải khổ nữa.
Thời gian đầu bố mất, vận đen ập đến nhiều kinh khủng. Kinh tế thất thoát, lỗ rất nhiều. Mẹ tuyệt vời lắm. Mẹ gồng gánh hết.
Rồi mẹ cố sửa nhà lại cho thoáng mát hơn. Xây lại từng tí trong nhà. Mẹ có thể chịu khổ. Tuyệt đối không để bọn em phải thiếu thốn. Dĩ nhiên là có khó khăn rất nhiều. Nhưng bọn em thấy đủ, đủ trong những bữa ăn, đủ trong tình thương, đủ trong những bộ quần áo phẳng nếp.
Hai đứa con rất ngoan, học rất tốt, em luôn đứng top 1 của khối. Năm nào cũng có học bổng. Em trai em rất tiết kiệm, sống cực kì có trách nhiệm và em ý hi sinh cho gia đình rất nhiều. Có 10 đồng mang về đủ 10 đồng, tuyệt đối không xê xịch một đồng. Nuôi lợn tiết kiệm, lúc nào cũng sợ mẹ với chị thiếu thốn.
15 tuổi, em trai bước ra đời đi làm, người không đủ 42 cân. Mặc dù mẹ và em hết lời động viên đi học tiếp. Em hiểu lúc đó em trai đang hi sinh để em vào Đại học, mẹ đỡ vất vả. Em thương nó lắm, em yêu nó hơn cả sinh mạng của mình.
3 năm cấp 3 em tập buôn bán, có dư. Ngày nào đi học cũng vác balo không dưới 10 cân, thêm bịch hàng to đùng để ship trong trường. Cả huyện chắc ai cũng chai mặt em. Trưa không ngủ, đóng hàng, đi ship hàng, người đen nhẻm. Tối trước khi vào học thêm, vẫn tranh thủ ship hàng.
Trộm vía được nhiều người ủng hộ. Nhưng cạnh tranh nhiều, cũng không ít người chơi xấu.
Em vẫn học tốt. Em đậu ĐH, điểm cao nhất lớp, thừa điểm đậu Ulis, Hanu. Nhưng em không học, vì học phí khá cao, em sợ mẹ không cáng đáng được. Em học một trường top khác, học phí rẻ hơn một nửa. Mẹ và em trai vẫn không để em phải nghĩ ngợi gì nhiều mặc dù em đi làm ngay từ năm nhất.
Em 20 tuổi, em trai 18 tuổi quyết định kinh doanh. Mọi chi phí em trai gồng gánh, lo liệu hết. Có cả sự hỗ trợ của mẹ. Không cờ bạc tài xỉu, không rượu chè, chưa từng nói nặng mẹ và chị một lời. Cả xã ai cũng ngưỡng mộ gia đình em, ngưỡng mộ mẹ em dạy con tốt, hai đứa ngoan, đứa nào cũng sáng sủa, xinh xắn, đẹp trai không có gì để chê.
Mấy mẹ con bàn bạc xây nhà mới. Cất móng, xây có vẻ khá êm xuôi. Nhà to hơn em nghĩ rất nhiều.
20 tuổi, em có người yêu. Nghiêm túc, chân thành. Em có mối tình dường như ai cũng mơ ước.
Rồi một tối, cũng khuya rồi. Mẹ gọi, khóc nấc lên:
“Con ơi, em bị bắt rồi”.
Em như sét đánh ngang tai. Em sốc, em không tỉnh táo được. Làm sao mà đứa em ngoan ngoãn chưa một lần chơi bời, chưa từng xấc xược của mình lại bị bắt.
Sốc quá, quá sức chịu đựng của đứa con gái 20 tuổi như em rồi. Em không chiụ nổi.
Em vác xe ra ngoài, đi rất nhanh, em không tự ý thức được. Em lên chân cầu nhưng nghĩ: “Chết là vô trách nhiệm với bản thân và gia đình”. Em quay về.
Tối hôm gia đình gặp biến cố, suy sụp nhất, em bị cắm sừng. Cũng là lúc em vừa nghỉ việc 3 ngày. Nhà to đùng đang xây dở, chưa đổ trần.
Nghĩ cũng lạ, mọi thứ tệ nhất hay ập xuống cùng lúc. Trong một đêm, em mất tất cả mọi thứ.
Em không buồn vì cái thằng ny tệ bạc ấy. Buồn chạm đáy rồi còn gì để buồn đâu. Em chỉ nghĩ về chuyện gia đình. Em như chết lặng, còn xác không còn hồn.
Suốt một tuần ấy, không có tin tức gì về em trai. Gia đình tìm mọi cách để biết em bị làm sao, vì tội gì. Rồi phong phanh tin này tin nọ. Em cả nể, nể người ta quá rồi dại dột. Bao nhiêu tội đổ hết lên người em. 2 người chủ mưu tội nặng nhất thì chạy tiền rất nhiều, trở thành người vô tội. Đoạn cam quay lại cũng bị xoá bất thường.
Đồng tiền đổi trắng thay đen nhánh thật.
Em đóng cửa phòng suốt một tuần, ngồi một góc, không bật đèn, sợ ánh sáng, sợ tiếng chuông điện thoại, sợ tiếng khóc nấc lên. Tuần đó em sút 3 cân. Trông không giống người. Hốc hác đến mức bạn bè không nhận ra. Em bất cần hơn, chỉ nghĩ làm cách nào để giải quyết vấn đề gia đình.
Mẹ vừa nghe tin đã tạm dừng làm nhà, dồn hết tiền vào chạy cho em. Mẹ tin tưởng gửi cho cậu giúp đỡ, không bằng chứng, không quay lại, không ghi âm. Cậu hứa hẹn giúp đỡ em trai hết mức có thể.
Nhưng tới lúc gần xử, gia đình chết đứng khi tội em vẫn thế, không giảm tháng nào. Bao nhiêu tiền gửi gắm, cậu bùng hết. Mẹ không có bằng chứng, không làm gì được. Tiền mất tật mang. Mẹ suy sụp tiếp. Em bất lực đến mức không dám thở dài.
Lúc em bị bắt, có những khoản người khác vay rất nhiều nhưng trốn không trả. Có những khoản em đang lo toan dở cho việc kinh doanh của mình… bao nhiêu khoản ập lên người mẹ. Mẹ gồng gánh, mẹ trả hết. 9 tháng, ngót nghét 1 tỷ bay không chớp mắt.
Về nhà thấy mẹ sút 7 cân, tóc bạc đi một nửa. Thấy đứa em trai mình yêu hơn cả tính mạng đang chịu khổ trong trại. Thấy nhà to đùng đang xây dở. Thấy khoản nợ khủng trên vai. 20 tuổi, em không dám tưởng tượng nữa. Phải cân bằng việc học, đi làm, chuyện gia đình, quá nhiều thứ. Em chán đời, em bất cần.
Rồi em xin lại việc. Cạnh tranh với rất nhiều người, là đứa trẻ nhất trong công ty. May mắn, em đậu vào công ty. Một công ty lớn mà em rất tự hào.
Em bắt đầu mọi thứ lại từ đầu, thậm chí còn không biết số 0 của mình bắt đầu từ đâu. Em đi làm cách 18km với tinh thần chỉ cần có cơ hội là nắm bắt, trái ngành, phải học lại mọi thứ lại từ đầu. Hổng kiến thức. May mắn gặp sếp tốt. Có những ngày em vừa khóc vừa làm nhưng em không bỏ cuộc. Sáng đi làm, về kịp trưa 12 rưỡi vào học, không kịp ăn. Tối đi dạy.
Có những ngày em làm 15 tiếng không biết mệt. Vì em còn gia đình. Có những ngày em sốt chỉ vài tiếng rồi tự khỏi. Em không than vãn, không trách ai cả. Ai hỏi em cũng im lặng. Sống gần như tách biệt. Cứ im im để làm.
Việc học em có ảnh hưởng. Nhưng em không bỏ học. Mẹ luôn động viên em còn 1 năm nữa cố ra trường, mẹ lo được. Lúc vừa gặp biến cố, em hoãn thi 3 môn vì tinh thần không ổn. Em nghỉ học rất nhiều. Em có xin cô thông cảm. Các cô động viên em rất nhiều. Rồi em thi lại qua môn, sinh viên giỏi.
Lúc nghe kết án, em đứng giữa toà án. Nhiều công an, nhiều còng tay. Thấy mẹ mình im lặng để kìm nén. Thấy đứa em trai máu mủ của mình đang đứng đó, nước mắt ứ đọng nhưng không rơi, thấy em cười trừ để mẹ và chị không khóc.
Em không kìm được, em khóc như chưa từng được khóc. Em nghe án 9 năm 10 tháng, em gần như chết đứng. Em chỉ dám chạy lại ôm thật chặt lấy đứa em của mình, hôn nó như chưa từng được hôn. Em không biết cách làm thế nào để bảo vệ em mình.
Đó là chuỗi ngày thực sự rất tệ, cực kì khó khăn với em. Mệt thân 10 phần, mệt tinh thần 100 phần. Lo đủ thứ. Đi làm về mệt không có thời gian ngủ. Mỗi lần gọi, thấy mẹ mắt đỏ hoe. Thấy bất lực. Nhớ em trai đến điên cuồng. Chỉ lao đầu vào làm để tạm quên đi.
Mỗi sáng thức dậy, em chỉ tự nhủ: “Cảm ơn vì mình vẫn còn thở”. Khi không còn lựa chọn, người ta sẽ tìm cách thích nghi.
6 tháng, em làm việc liên tục, học liên tục. Đến công ty cả ngày không nói câu nào. Từ một đứa năng nổ, giờ em ngày càng trầm tính.
Em phải cạnh tranh cùng 2 bạn nữa vào công ty cùng thời điểm đó. Họ rất giỏi, nhanh nhẹn, phản ứng vấn đề nhanh hơn em nhiều vì em là đứa hay nghiền ngẫm, không phản ứng ngay mà để đó, về suy nghĩ tiếp rồi mới hỏi. May mắn, em là người duy nhất được giữ lại.
Xem như là may mắn đi, nhưng đó là điều khiến em cảm thấy sự nỗ lực của mình là xứng đáng.
Em ôn thi cho học sinh vào lớp 10. Có những đứa rất ngoan, có những đứa rất dị biệt. Có những đứa em ôn suốt 26 ngày trong tháng cuối cùng, mỗi ngày 6-7 tiếng, tưởng như không thể, rồi từ mất gốc rồi đạt 6+. Có những đứa đậu điểm cực kì cao. Em tự hào về chúng lắm.
2 đứa bạn thân Đại học đố kỵ. Tìm mọi cách để dìm em xuống. Em có giận, nhưng không trả đũa. Em cắt đứt trước khi họ làm tổn thương em.
Em trai chuyển trại, rất khắc nghiệt. Lúc nào em và mẹ cũng lo sợ mất em. Rồi mẹ tìm mọi cách để chạy cho em lên trại gần chỗ cậu để em đỡ khổ hơn. Tiền như lá mít, đụng tới là tiền. Em áp lực không muốn nói với ai.
Có những ngày em đi uống nước một mình vì không muốn chia sẻ với ai. Để ngồi ngẫm nghĩ, để lắng nghe câu chuyện của bàn bên cạnh. Rồi về, đi ngủ, mai lại bình thường. Không ai biết em đang gặp vấn đề gì ngoại trừ đứa bạn thân.
Em may mắn có 1 đứa bạn thân 16 năm hiểu chuyện, luôn bên cạnh em mọi lúc. Em may mắn có những đứa bạn không bao giờ nói, nhưng luôn âm thầm giúp đỡ mình. Em may mắn được giảng viên trong khoa giới thiệu học sinh.
Em may mắn vì được làm trong môi trường tốt, được gặp đồng nghiệp quá tốt. Được gặp phụ huynh học sinh chu đáo không khác gì mẹ mình. Em may mắn vì gặp được rất nhiều người đàn ông giỏi, quá tốt không có gì để chê. Thậm chí lo cho em từng viên thuốc dị ứng, từng lọ kem chống sẹo. Không để em thiếu gì.
Nhưng em đều từ chối họ, vì em không muốn ai chịu thiệt vì mình trong thời gian tệ nhất, cũng biết không phải ai cũng đợi được mình đến lúc ấy. Em chỉ muốn tập trung vào bản thân, gia đình. Khi nào ổn, em sẽ cố gắng để chăm chút cho hạnh phúc riêng của mình.
Có lẽ không tới 9 năm 10 tháng, tầm 5 năm thôi. Qua 1 năm rồi, còn 4 năm nữa. Không dài cũng không quá ngắn.
Mỗi buổi chiều, em vẫn tranh thủ chạy bộ trước khi đi dạy. Xinh hơn nhiều. Có ngoại hình, có công việc ổn, linh hoạt. Học hành không nợ môn nào. Có những ngày cuối tuần thức xuyên đêm để cày job ngoài nữa.
Em yêu cái gia đình này đến mức dám sẵn sàng đánh đổi mọi thứ để bù đắp cho em và mẹ. Miễn là em còn thở.
Em làm có dư. Mỗi tháng gửi về cho mẹ chút. Em không muốn để mẹ và em trai thiếu thốn thứ gì. Không còn giống như năm ngoái, không đủ tiền mua nổi một gói bánh thắp hương bố. Năm nay em về, có tiền cho mẹ, có đủ quà cho em trai, có đủ quà cho bà, đồ thắp hương.
Chưa là gì cả. Chỉ là một góc của xã hội. Nợ vẫn trên vai, chưa hết nhưng đỡ hơn rồi. Chuyện của em trai cũng an tâm hơn chút. Giờ chỉ tập trung làm trả nợ cùng mẹ. Cố gắng để bù đắp cho mẹ và em trai.
Lúc em trai về có lẽ cũng là lúc em giúp mẹ trả xong hết. Ra trường đúng hạn. Hoàn thiện ngôi nhà xây dở. Em vẫn là người tử tế, vẫn không để mình “dính bùn”.
Rồi em sẽ kết hôn. Em sẽ lấy người tử tế.
Em không ngại khổ. Đến với họ khi mình tốt nhất, không còn phải băn khoăn bất cứ điều gì nữa. Ai cũng có ngày nắng ngày mưa mà, rồi sẽ ổn cả thôi.
Cảm ơn mn đã đọc bài này của em.