Chân dung Hoàng hậu Nam Phương trong “Ngọn nến hoàng cung”
Chân dung hoàng hậu Nam Phương uất hiện dưới ánh sáng trong bộ phim Ngọn nến hoàng cung với nhiều tư cách, mà trước hết là với tư cách người vợ.
Phá lệ của nhiều đời vua trước, Bảo Đại lấy Nam Phương làm vợ với lời tuyên bố “sống một vợ một chồng” theo đúng giáo lý Công giáo mà hoàng hậu Nam Phương là tín đồ.
Sau khi cưới, Bảo Đại tấn phong ngay cho Nam Phương là Hoàng hậu. Tưởng đó như là một sự hứa hẹn yêu thương, chung thủy mang tính cách tân đối với chế độ phi tần, cung nữ… – một chế độ gây nhiều tai hại đã tồn tại suốt bao đời trong cung cấm dưới thời phong kiến.
Nhưng, trên thực tế, nhất là thời gian về sau, vua Bảo Đại vẫn thực hiện chế độ tại hại ấy dưới nhiều hình thái: chia năm xẻ bảy tình yêu, tình cảm vợ chồng với nhiều phụ nữ khác; chung chạ buông tuồng, sinh hoạt dục tình bừa bãi với bất kỳ người đàn bà, con gái nào mà mình muốn…
Cho nên, có thể nói, với tư cách người vợ, Nam Phương là người nhận lĩnh hầu như tất cả những gì đắng cay, chua xót nhất; tất cả những gì bất hạnh nhất.
Và, đương nhiên, với một người chồng như vậy, Nam Phương phải giận, phải ghen.
Qua những gì đã diễn ra trong Ngọn nến hoàng cung có lẽ nhiều người xem cảm thấy thú vị vì đã nhận ra ở hoàng hậu Nam Phương một cách giận, một cách ghen rất là “hoàng hậu”, rất là “trí thức”, rất là “thượng lưu”.
Tình địch của hoàng hậu Nam Phương
Đối tượng ghen tuông của hoàng hậu Nam Phương mỗi người một kiểu:
Thanh Yến – thơ ngây, đầy ảo vọng – đầy đến nỗi nhiều lúc tràn, trở thành cuồng -vọng…
Cécil Lan xảo quyệt một cách tỉnh táo điềm nhiên; gói gọn những mưu đồ chính trị phản động mang tầm vĩ mô trong cái bộ điệu lẳng lơ quí phái…
Ngọc Diệp rất khéo léo trong việc thực hiện ý đồ chia xẻ gối chăn, chia xẻ giàu sang, danh vọng với cả một vị đệ nhất phu nhân bằng những mưu mẹo thâm hiểm, nhưng được bao bọc kín đáo trong cái vỏ mềm mỏng, dịu dàng, đoan trang, cam chịu…
Còn Lệ Hằng thì lại trắng trợn, thô bạo, đểu giả đến độ chai lỳ, hiện thân cho cái loại người vừa là gian thương, vừa là tay sai của phản động chính trị, vừa kiêm luôn gái điếm hạng sang(!).
Và còn Janny Hồ nữa: Một gái giang hồ quốc tế. Sinh ra ở Hà Nội, sau lưu lạc qua Hồng Kông, đến Trùng Khánh, Janny Hồ đã từng là nữ thông ngôn của tướng Tiêu Văn Tổng Tư lệnh Quân đoàn đặc nhiệm của Tưởng Giới Thạch…
Hoàng hậu Nam Phương đã phải xử sự với những kẻ tình địch si mê cuồng vọng và sắc nhọn nanh vuốt ấy trong một bối cảnh gia đình và xã hội hết sức bất lợi cho mình
Từ Cung thái hậu đã từng cam chịu cả thời tuổi trẻ cảnh buồn tủi, khổ đau vì chế độ phi tần, cung nữ dưới triều vua Khải Định, nhưng chính Từ Cung lại không thông cảm với Nam Phương lúc con dâu lâm vào chính cái cảnh tủi nhục, khổ đau vì chế độ đó, tuy dưới một dạng thức khác. Ngược lại, Từ Cung còn lấy “tấm gương” cam chịu của mình bắt Nam Phương phải noi theo; chê trách những biểu hiện ghen tuông của Nam Phương, coi đó như là không xứng đáng với danh phận của một hoàng hậu.
Còn người chồng Bảo Đại thì tuy là một vị vua quá thiếu bản lĩnh, quá dễ dao động trong nhiệm vụ điều hành đất nước, nhưng trong vấn đề trăng hoa với phụ nữ thì luôn luôn thừa bản lĩnh và không hề dao động bao giờ! Trong lúc đó, bối cảnh lịch sử xã hội Việt Nam và thời cuộc quốc tế giai đoạn 1945 – 1954 lại càng đòi hỏi ở Bảo Đại những khả năng và những đức độ ngược lại.
Nam Phương hiểu biết gần như tất cả những đòi hỏi mà chồng bà cần đáp ứng; bà lại cũng được tham gia khá nhiều vào công việc triều đình…; mặt khác, Nam Phương là “người thờ phụng Chúa”, đâu có dễ được các cận thần của Bảo Đại chấp nhận những ý kiến đúng của bà liên quan đến công việc triều chính mà không chút hồ nghi?! Cho nên bà không thể làm gì để giúp chồng xoay chuyển tình thế chính trị, xoay chuyển thời cuộc cũng như chỉnh sửa lại đức độ!
Đó là cái bi kịch chính của hoàng hậu Nam Phương….
trích
(Trần Trọng đăng Đàn- Lịch sử trong nghệ thuật)